Tác phẩm: Lệ Hoa Viên
Tác giả: Yên Vũ Lệ Thiên
NXB Hồng Đức
Phát hành Vanhoavietbooks.
Thông tin: 12x20cm – 286 trang
Văn án:
“Những cánh hoa miên man trôi trên dòng nước tựa như những dòng đời bất tận. Và dòng sông cũng như dòng đời….”
“Lệ Hoa Viên” của tác giả Yên Vũ Lệ Thiên tựa như xoay quanh một câu chuyện tình để rồi phía sau ấy là câu chuyện các loài hoa, những sắc màu bi ai và trầm lắng.
Một người con gái với trái tim đa cảm, thương mang, cùng những ký ức tuổi thơ bất hạnh và tuổi xuân đắm chìm trong hoài niệm, ân oán thế hệ… Để rồi, mỗi một ngã rẽ, mỗi một đắng cay, mỗi lần gặp gỡ, trùng phùng, ly biệt lại gợi mở biết bao những quan niệm, ứng xử nhân sinh với những triết lý bình dị cuộc đời… Thiết nghĩ, trên đời này, có ai đã từng yêu, có ai đã từng đau khổ, hạnh phúc vì yêu! Mỗi một lựa chọn, một quyết định… ai sai, ai đúng… Đến cuối cùng, thời gian dần trôi, nhiều sự việc đến và đi như một định mệnh, một giấc mơ dài miên man bất tận… Cuối cùng, để lại trong ta, một “Lệ Hoa Viên” trầm lắng, bi thiết, câu chuyện tình yêu và sinh mệnh cái đẹp đầy mong manh, đầy hoa lệ!

Một trong điều ấn tượng của Lệ Hoa Viên chính là việc tác giả khéo léo lồng ghép những loài hoa cùng mỗi mùa, mỗi năm tháng, giai đoạn đời người… để rồi lắng nghe nhịp thở thời gian, không gian, thiên nhiên dường như thấu tỏ lòng người. Giống như cách mô tả của Yên Vũ Lệ Thiên: “Mùa xuân hiện lên với không gian sương khói, những diễm ảo, tinh khôi. Mùa hạ có chút hiện thực, sáng rõ, trong vắt. Còn mùa thu vương nét buồn, cô tịch… Mùa đông lại báo hiệu những cơn bão lòng, đơn côi!” Và rồi, mỗi loài hoa, mỗi số phận đều có nét đẹp riêng, có cá tính riêng biệt để biểu lộ thông điệp nhân sinh khắc khoải.
Hoa và nước mắt tựa như mạch nguồn làm thanh lọc những bi ai, được mất… để rồi khu đồi hoa mù mịt sương mù giống như một thế giới khác, một thế giới trong tiềm thức của nhân vật… ở nơi đó chất chứa rất nhiều điều, ký ức, bi thương, nỗi buồn và cả tình nghĩa, yêu thương….Đó cũng là nơi hai nhân vật chính gặp gỡ, ly biệt… Họ gặp nhau ở những khoảng thời gian khác nhau, thuở ấu thơ, những năm tháng thanh xuân rực rỡ và rồi “Lệ Hoa Viên” trở thành khu vườn ký ức đong đầy yêu thương và cả nước mắt.
Có lẽ, độc giả sẽ khó quên không gian mờ mịt của Tiết Thanh Minh ngày hai người nhận ra nhau, lần gặp gỡ ở tuổi thanh xuân trong sáng và nhiều khát vọng. Đó chính là một ngày Thanh Minh “mưa phùn, gió lạnh, nỗi buồn ẩn sâu phải chăng chẳng thể tự bay đi”. Và rồi, giống như một dự cảm về nỗi buồn sẽ tới: “Hai con người, hai số phận có có chung những nỗi buồn và nỗi cô đơn và khắc khoải... Như những tán cây kia qua biết bao mùa lá rụng và đổi thay, người xưa rồi người nay, chúng đều hiểu rằng nhân sinh hoán đổi khôn lường. Buồn vui ly hợp như giấc mộng, khoảnh khắc trôi qua theo thời gian lúc kịp nhìn lại thì quá khứ đã qua đi bao mùa thương nhớ”.