Có những nỗi buồn không thể gọi tên.
Những tổn thương không hiện rõ bên ngoài, nhưng âm thầm hằn sâu trong tâm trí. Một ánh nhìn vô tâm, một lời nói thiếu suy nghĩ, một lần quay lưng bất ngờ… cũng đủ khiến lòng người khép lại.
Trong những lúc ấy, viết trở thành một chốn trú ẩn – lặng lẽ mà dịu dàng. Không ồn ào, không phán xét. Chỉ có cảm xúc thật được đặt xuống trang giấy, nhẹ nhàng như một cái thở dài sau bao ngày gồng mình.
Khi lòng chẳng còn nơi nào để nương tựa
Có những đêm thật dài, người ta chợt muốn viết gì đó – vài dòng vô nghĩa, một đoạn hồi tưởng, hay đơn giản là những cảm giác lửng lơ không thể chia sẻ cùng ai.
Viết ra rồi mới hiểu, hóa ra lòng mình vẫn còn rất nhiều điều chưa kịp buông.
Viết không để người khác đọc, mà để chính mình được lắng nghe.
Câu chữ chẳng cần trau chuốt.
Chỉ cần thật – là đủ.
Viết, để đặt xuống những điều nên buông
Ai cũng từng mang trong lòng những ký ức không dễ gọi tên: một tình bạn cũ, một người từng thương, một lời hứa dang dở… Chúng ở lại, lặng thinh, nhưng đủ sức khiến tâm hồn trở nên nặng nề.
Viết là cách để khẽ khàng đặt chúng xuống.
Không phải quên đi, mà là học cách sống cùng mà không còn đau nữa.
Một câu chữ ghi lại cảm xúc vụn vặt hôm qua, cũng có thể là khởi đầu cho một ngày nhẹ lòng hơn hôm nay.
Viết, để tha thứ và yêu thương
Viết không chỉ là nhắc lại nỗi đau, mà còn là cách nhận ra bản thân đã trưởng thành từ đó.
Bằng cách viết, người ta học được cách tha thứ – cho người khác, và cho chính mình.
Rồi một ngày, câu chữ cũng sẽ trở nên dịu dàng hơn. Không còn gắt gỏng, không còn trách móc. Chỉ là đôi dòng nhắc nhớ rằng: trái tim từng tổn thương vẫn có thể hồi sinh, nếu đủ dịu dàng với chính mình.
Viết, để được sống chậm lại một chút
Giữa những ngày tất bật, viết giống như một khoảng dừng.
Một nơi để lắng nghe chính mình – những cảm xúc đã bị bỏ quên, những ước mơ chưa kịp gọi tên, những nỗi nhớ chẳng biết nên cất vào đâu.
Viết giúp người ta sống chậm lại, thở đều hơn, và lặng lẽ chữa lành từ bên trong.
Không cần là nhà văn, cũng có thể được chữa lành bằng câu chữ
Không cần viết hay, chỉ cần viết thật.
Không cần câu văn trọn vẹn, chỉ cần cảm xúc đủ đầy.
Bởi đôi khi, một trang giấy trắng và vài dòng viết vu vơ, lại là tất cả những gì cần thiết để bắt đầu hành trình nhẹ lòng.
👉 Nếu có điều gì chưa thể nói thành lời, hãy thử viết. Viết cho bản thân – như một cái ôm thầm lặng.
Viết, không để quên đi quá khứ.
Mà để không còn sợ hãi khi nghĩ về tương lai.