Có những đoạn văn mãi chẳng thể viết xong. Có những câu chuyện đã đi được nửa đường, rồi bỏ lửng. Có những file word lưu dưới những cái tên ngập ngừng: “chưa xong”, “viết dở”, “ý tưởng cũ”… nằm im lặng trong máy tính như một góc ký ức chưa chạm tới. Không ai biết đến, không ai nhắc lại. Nhưng chúng vẫn ở đó – như một phần âm thầm của hành trình lớn lên bên trong mỗi con người.
Viết không phải lúc nào cũng trôi chảy. Có những ngày, cảm xúc dồn dập như cơn mưa đầu mùa. Cũng có những ngày, chữ nghĩa khô khốc như mặt đất chưa từng được tưới. Ta ngồi trước trang giấy trắng, biết mình muốn nói điều gì, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Hoặc tệ hơn, đã bắt đầu rồi, nhưng không thể đi đến tận cùng.
Đôi khi, ta trách mình lười biếng, thiếu kiên nhẫn. Đôi khi, lại thấy xấu hổ vì không đủ “đẹp đẽ” để hoàn thiện một điều gì trọn vẹn. Nhưng đến một lúc nào đó, chợt hiểu ra: có những bản thảo dở dang không phải vì ta chưa đủ giỏi, mà bởi chính bản thân ta vẫn đang thay đổi.
Mỗi lần ngừng viết, là một lần lắng nghe lại. Mỗi khi sửa đi sửa lại một đoạn, là một lần học cách đối thoại với chính mình. Những điều từng tha thiết muốn kể, có thể bỗng nhiên chẳng còn quan trọng nữa. Không phải vì chúng sai, mà bởi bản ngã bên trong ta đã dịch chuyển sang một vùng suy nghĩ khác – sâu hơn, lặng hơn, thật hơn.
Những bản thảo dở dang, đôi khi, không cần hoàn tất. Bởi giá trị của chúng không nằm ở việc được xuất bản, mà ở quá trình ta đã ngồi xuống, thành thật với cảm xúc của mình. Đã từng đau, từng tin, từng hoang mang, từng mơ mộng – và từng viết ra điều đó.
Nếu mỗi bản thảo là một cái gương phản chiếu tâm hồn, thì những đoạn viết chưa xong chính là những khúc gập ghềnh của sự trưởng thành. Chúng lưu lại dấu vết của một “ta” đang định hình. Có thể non nớt, có thể rối rắm, nhưng chân thật.
Hãy giữ lại những bản thảo chưa hoàn chỉnh như người ta giữ lại nhật ký của một thời trẻ dại. Một ngày kia, nhìn lại, sẽ thấy: không có dòng chữ nào là vô ích. Không có đoạn văn nào là phí hoài. Tất cả đều đã từng là một phần của hành trình làm người – một hành trình mà việc lắng nghe và thấu hiểu bản thân, luôn quan trọng hơn mọi điểm đến.
Và nếu ai đó đang lặng lẽ ngồi trước trang giấy trắng, đừng quá vội. Hãy viết. Dù chỉ một câu, một dòng. Dù chưa thể gọi tên thành câu chuyện. Bởi biết đâu, chính khoảnh khắc ấy – khi bạn bắt đầu mà chưa thể kết thúc – lại là lúc bản ngã của bạn đang lớn lên thêm một chút.