”
TRĂNG BẠC MỆNH
Anh chẳng là anh, em chẳng em
Vấn vương chuyện cũ nhạt môi hường
Ở đời hai chữ ân tình nặng
Nghĩa lý về đâu với gió sương!
Nỗi hận trong lòng càng day dứt
Khao khát yêu thương khó nói xong
Một đoạn tình trao – duyên phận mỏng
Ngoài thềm ngơ ngẩn ánh trăng trong!”
Trích từ Nhật ký mùa mưa – Yên Vũ Lệ Thiên