“Một mùa yêu xa vắng” – phần 2 truyện dài “Tình yêu nào dễ lãng quên” (Yên Vũ Lệ Thiên)
Đoạn trích kể về chi tiết Diệc Nam gặp gỡ một cô gái khác sau khi chia tay Mẫn Phương trở về quê hương chăm sóc cha.
“Ngồi trên ghế đá trong khuôn viên bệnh viện, cô ngẩng mặt trên trời và hít sâu. Anh cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn.
– Anh có tin vào nhân quả trong cuộc sống không?
– Sao cô lại hỏi tôi thế? Anh ngạc nhiên nhìn cô gái trẻ.
– Nhiều lúc tôi chỉ tự hỏi, tôi đã làm gì sai, tại sao?
– Không phải như thế đâu. Cô đừng nghĩ vậy, cô là cô gái rất tốt, chỉ là cuộc sống, mỗi người mỗi số phận.
– Chẳng lẽ phải chấp nhận. Mà không chấp nhận thì làm sao được chứ. Cô nói nhỏ dần.
Anh cảm thấy, cô gái ấy cũng thật đặc biệt, khí chất mạnh mẽ nhưng lại có con tim yếu ớt. Cô dường như đã chấp nhận sự thật và chiến đấu đến ngày cuối cùng, thế nhưng, có lúc con người tiềm ẩn khát khao của cô lại dấy lên một ngọn lửa căm phẫn và uất hận. Nghe những điều cô nói, tự nhiên anh cũng có những trăn trở:
– Phải chăng là số phận, là nhân quả. Cuộc đời luôn tồn tại những điều như thế. Cứ như thế, cô gái yếu ớt bên giường bệnh của cha anh lại giống như một người thân, một cô em gái bé bỏng của anh tự lúc nào. Sự đồng cảm, sự thương tâm, chính là sợi dây kết nối giữa những con người trong những hoàn cảnh giống nhau. Nhất là khi, người ta chung nhau một nỗi đau.”