Có những cuốn tiểu thuyết khiến người đọc không thể nói rằng mình “thích”, bởi cảm giác mà nó để lại không phải là niềm vui, mà là một thứ rúng động âm ỉ — giống như nhìn vào gương và thấy phần sâu nhất của chính mình. “Khao Khát Yêu Đương” của Yukio Mishima là một tác phẩm như thế.
Mishima luôn viết về con người với sự trung thực đến tàn nhẫn. Ở “Khao Khát Yêu Đương”, ông đưa ta bước vào một thế giới nơi tình yêu không còn là ánh sáng, mà là một mê cung của ghen tuông, chiếm hữu, và những ẩn ức nhục dục bị kìm nén đến mức nghẹt thở. Nhân vật của ông yêu, nhưng trong tình yêu ấy có cả sự sợ hãi, sự cô độc và cả khát vọng hủy diệt.
Văn chương của Mishima giống như một lưỡi dao mảnh – đẹp, lạnh và chính xác. Ông viết về cảm xúc con người không bằng sự bi lụy, mà bằng một năng lượng mãnh liệt và sắc sảo, để rồi từng dòng chữ như khứa nhẹ lên làn da người đọc. Đằng sau những lớp ngôn từ u uẩn ấy, ta nhận ra một điều thật giản dị: con người, dù cố gắng đến mấy, vẫn không thể thoát khỏi bản năng khao khát được yêu và được tan biến trong tình yêu.
“Khao khát yêu đương” trong Mishima không phải là lời tán dương lãng mạn. Nó là một câu hỏi trần trụi: Khi yêu, ta có đang thật sự hướng tới người khác, hay chỉ đang tìm kiếm sự phản chiếu của chính mình trong họ? Và khi khát khao bị dồn nén quá lâu, tình yêu có còn là cứu rỗi, hay trở thành ngọn lửa thiêu rụi tất cả?
Đọc “Khao Khát Yêu Đương”, ta không dễ chịu. Nhưng đó là cảm giác chỉ có văn chương lớn mới đem lại — thứ khiến ta không thể quên, dù chỉ là một câu, một ánh nhìn, hay một cơn run trong bóng tối.