Nếu The Martian là câu chuyện của một con người đơn độc vật lộn để sống sót giữa hành tinh đỏ, thì Artemis lại là bức chân dung của một con người muốn sống khác – giữa thế giới đầu tiên của loài người trên Mặt trăng.
Nhân vật chính, Jazz Bashara, không phải anh hùng kiểu mẫu mà ta thường thấy trong truyện khoa học viễn tưởng. Cô là một người bình thường – thông minh, lém lỉnh, và đôi khi… làm việc mờ ám để sinh tồn. Trong thành phố Artemis – thuộc địa đầu tiên của con người trên Mặt trăng – Jazz mưu sinh bằng những vụ buôn lậu lặt vặt. Cho đến khi một phi vụ lớn kéo cô vào vòng xoáy âm mưu, nơi kỹ thuật, lòng tham và lòng tin va đập vào nhau trong môi trường không trọng lực.
Andy Weir vẫn trung thành với lối viết mang đậm “chất kỹ sư” – chi tiết, logic, ngập tràn kiến thức khoa học. Nhưng điều khiến Artemis hấp dẫn không chỉ nằm ở công nghệ, mà ở tính người. Dưới bề mặt thép lạnh của Mặt trăng là một thế giới của tham vọng, của sự cô độc, của khát khao được công nhận. Jazz không hoàn hảo, nhưng cô chân thật – và chính sự chân thật ấy khiến hành trình của cô chạm đến người đọc.
Đọc Artemis, ta có cảm giác như đang du hành qua hai thế giới song song: một nơi tràn ngập công nghệ và trí tuệ, và một nơi thăm thẳm những cảm xúc rất người. Giữa ánh sáng lạnh lẽo của Mặt trăng, Andy Weir vẫn tìm được cách thắp lên hơi ấm của sự đồng cảm, bằng tiếng cười, sự mỉa mai, và lòng tin vào khả năng vượt giới hạn của con người.
Một cuốn sách dành cho những ai yêu thích không gian, nhưng cũng cho những ai từng cảm thấy lạc lõng giữa đám đông – để thấy rằng, dù ở Trái đất hay trên Mặt trăng, chúng ta vẫn luôn tìm kiếm cùng một thứ: một lý do để thuộc về.