Có những cuốn sách khiến ta cảm giác như vừa bước chân vào một giấc mơ — không hẳn là thật, nhưng lại đủ ấm áp để ta tin rằng có thể tìm thấy chính mình trong đó. “Lạc vào vùng ký ức” của Sarah Addison Allen là một cuốn sách như thế: êm đềm, man mác buồn, và thấm đẫm hơi thở của những điều kỳ diệu.
Câu chuyện bắt đầu khi Zoey Hennessey – cô gái trẻ đang mang trong mình nhiều tổn thương – chuyển đến sống ở The Dellawisp, một khu nhà lát đá cuội nơi có năm căn hộ và… ba hồn ma. Ở đó, giữa những người hàng xóm kỳ lạ – một đầu bếp buồn bã, hai chị em ghẻ lạnh, một cô gái chạy trốn khỏi quá khứ – Zoey dần khám phá ra rằng ai trong chúng ta cũng mang theo một “vùng ký ức” chưa bao giờ được chữa lành.
Sarah Addison Allen kể chuyện bằng giọng văn nhẹ như sương, nhưng đủ sâu để chạm tới nỗi cô đơn của người đọc. Không có bi kịch lớn, chỉ là những con người nhỏ bé đang lặng lẽ học cách tha thứ cho bản thân, tin tưởng người khác, và buông bỏ những ám ảnh cũ. Thế giới của Allen luôn có chút phép màu – không để trốn chạy hiện thực, mà để nhắc ta rằng giữa những đổ vỡ, vẫn có thể nở ra một điều dịu dàng.
“Lạc vào vùng ký ức” không ồn ào, không dữ dội, nhưng lại len vào lòng như tiếng thở dài khẽ khàng. Nó khiến ta tin rằng mỗi linh hồn, dù từng lạc lối, rồi cũng sẽ tìm được đường về — miễn là ta dám mở lòng, dù chỉ một chút thôi.