Giữa tiếng pháo rền vang, bùn lầy, và mùi tử khí nồng nặc của chiến hào, Đường Vinh Quang không phải là câu chuyện về chiến thắng, mà là bản cáo trạng lạnh lùng về chiến tranh – nơi con người bị nghiền nát giữa danh dự, quyền lực và sự phi lý.

Humphrey Cobb, từng là một người lính, đã viết nên tác phẩm này bằng trải nghiệm thật và nỗi ám ảnh sâu sắc. Ông không miêu tả chiến tranh bằng sự hùng tráng, mà bằng nỗi kinh hoàng của từng người lính bị mắc kẹt trong hệ thống chỉ huy vô nhân đạo.
Trong thế giới ấy, “vinh quang” chỉ là tấm màn che mỏng manh cho sự thờ ơ, ích kỷ và ngu dốt của những kẻ ra lệnh — những người ngồi yên trong an toàn, trong khi hàng trăm sinh mạng bị đẩy vào chỗ chết vô nghĩa.
Cobb không viết để ca ngợi anh hùng, mà để vạch trần sự phi lý của chiến tranh và cấu trúc quyền lực tàn nhẫn trong quân đội. Ở đó, kẻ thù không chỉ là quân địch bên kia chiến tuyến, mà còn là sự vô cảm của con người với chính đồng loại.
Không có ánh sáng cứu rỗi, không có niềm tin lãng mạn vào danh dự hay phẩm giá như trong Hemingway, các nhân vật của Cobb chỉ còn lại sự câm lặng, sợ hãi, và nỗi tuyệt vọng trần trụi.
Chiến tranh, trong mắt ông, là một cỗ máy nghiền nát linh hồn con người, để lại phía sau không phải là vinh quang, mà là vô nghĩa và mất mát.
📖 Đường Vinh Quang (Paths of Glory) – một trong những tiểu thuyết phản chiến xuất sắc nhất thế kỷ 20 – không chỉ khiến người đọc rùng mình trước hiện thực chiến tranh, mà còn buộc ta phải tự hỏi:
“Nếu đây là con đường vinh quang, thì đâu mới là con đường dành cho con người?”


