Nếu loài mèo biết suy nghĩ về cuộc đời, có lẽ triết học của chúng sẽ gọn gàng hơn triết học của con người rất nhiều. Bởi mèo không mưu cầu trở thành “phiên bản tốt hơn” của chính mình…
Trong “Mèo Và Triết Lý Nhân Sinh”, triết gia người Anh John Gray không viết về mèo như một sinh vật đáng yêu, mà như một tấm gương phản chiếu con người. Ông cho rằng trong khi mèo an nhiên với bản tính tự nhiên, con người lại luôn bất mãn với chính mình — tìm kiếm hạnh phúc bằng cách cố gắng thoát khỏi bản thân.
Bằng giọng văn vừa dí dỏm, vừa sắc sảo, Gray dẫn ta đi qua những câu hỏi tưởng chừng nhẹ nhàng mà sâu thẳm: Vì sao con người không bao giờ thấy đủ? Vì sao ta cứ phải gán cho đời mình một “ý nghĩa”? Và liệu hạnh phúc có phải là thứ cần phải săn đuổi?
Ở thế giới của loài mèo, hạnh phúc là trạng thái mặc định — khi những mối đe dọa không còn, chúng nằm cuộn tròn, lim dim giữa ánh nắng. Còn chúng ta, lại phải đọc cả trăm cuốn sách để học cách… buông bỏ.
Mèo Và Triết Lý Nhân Sinh không dạy bạn cách sống, mà chỉ khẽ mở một khung cửa – để bạn nhìn thấy một lối sống khác, nơi việc tồn tại đơn thuần cũng đủ là hạnh phúc.
Đọc cuốn sách này, có thể bạn sẽ mỉm cười, và chợt nhận ra:
Có lẽ để sống thanh thản, đôi khi ta chỉ cần một chút “tư duy của mèo”.