Mùa dã quỳ trong mơ – khi ký ức và hiện thực giao nhau lặng lẽ
(Bình luận truyện ngắn “Mùa dã quỳ đã nở!” – tác giả Yên Vũ Lệ Thiên)
Có những mùa hoa không chỉ nở trên sườn đồi, mà còn nở trong ký ức. “Mùa dã quỳ đã nở!” – truyện ngắn của tác giả Yên Vũ Lệ Thiên – là một khúc trầm sâu lắng về hồi ức, sự chia xa, và sự hiện diện vô hình của những điều đã mất. Không nhiều kịch tính, không lời thoại thừa, nhưng chính sự tiết chế đó lại khiến truyện gợi mở và gây rung động.
Câu chuyện mở ra bằng một khung cảnh nhẹ nhàng: nắng vàng, hoa dã quỳ, con đường quê cũ – những hình ảnh tưởng như rất quen thuộc của một truyện ngắn mang màu sắc hoài niệm. Nhưng càng đi sâu, người đọc càng cảm nhận được sự mơ hồ giữa hiện thực và ảo ảnh, giữa giấc mơ và ký ức. Đây chính là điểm nhấn đặc biệt trong bút pháp của Yên Vũ Lệ Thiên – lối kể truyện vừa truyền thống vừa mang yếu tố siêu thực rất gần với phong cách truyện ngắn hiện đại.
Nhân vật Cô Mơ, với cái tên nửa thật nửa hư, xuất hiện như một chiếc bóng đẹp mà buồn – khiến không gian truyện trở nên phi thực một cách tinh tế. Sự hiện diện của cô không hẳn để kể lại một câu chuyện tình hay nỗi niềm riêng, mà như để gợi lên một hình dung về những điều không còn có thể nắm giữ: tuổi trẻ, lời hứa, hay những cuộc đời lỡ dở không lời tạm biệt.
Dưới góc nhìn văn học, truyện gợi nhớ đến các motif quen thuộc trong văn chương phương Đông: sự trở về như hành trình tự khám phá, bóng hình người khuất như ký ức chưa siêu thoát, thiên nhiên như nhân chứng của thời gian và tình cảm. Nhưng hơn thế, truyện còn mang hơi thở của văn học nữ quyền hiện đại – nơi nhân vật nữ không chỉ bị định nghĩa bởi mối quan hệ với người khác, mà còn bởi những cảm xúc riêng, những giấc mơ chưa gọi thành tên.
Chi tiết bông cúc quỳ biến sắc, chiếc áo vàng trong gió, và câu nói cuối cùng “nếu qua khóm cúc quỳ, hái cho cô một bông nhé” – tất cả như những nét vẽ ám ảnh, gợi nên vẻ đẹp buồn mà không bi lụy. Truyện kết thúc bằng tiếng gọi trong mơ và một nỗi lặng im không lời, để lại dư âm như chính loài hoa dã quỳ: hoang dại, rực rỡ, kiêu hãnh… và có chút gì đó không thể nắm giữ mãi.
“Mùa dã quỳ đã nở!” là một truyện ngắn ngắn vừa đủ, dịu dàng vừa đủ, mơ hồ vừa đủ – để mỗi người đọc có thể chạm tới ký ức riêng của chính mình. Một lần đọc, một lần mơ, và một lần thấy lòng mình dịu lại trong sắc vàng hoang dại của những điều xưa cũ.