Ẩn mình nơi rìa Yorkshire Moors, có một tộc người sống biệt lập – họ không đọc sách, mà ăn chúng. Những gì họ tiêu hóa không chỉ là giấy mực, mà là cả nội dung, cảm xúc và tri thức ẩn chứa trong từng trang viết. Trong thế giới của họ, tiểu thuyết gián điệp là món ăn nhẹ, tiểu thuyết lãng mạn trở thành món tráng miệng ngọt ngào, còn bản đồ – khi được ăn – có thể giúp họ ghi nhớ chính xác từng địa danh. Đối với trẻ em không ngoan, hình phạt không phải là roi vọt mà là phải nhai nuốt những trang từ điển khô khốc và mốc meo.
Trong cộng đồng kỳ lạ ấy, Devon là một thành viên của Gia đình – một gia tộc ăn sách cổ xưa sống ẩn dật. Từ bé, cô đã chứng kiến những người anh trai lớn lên cùng những câu chuyện phiêu lưu hào hứng, trong khi mình – giống như tất cả những phụ nữ khác trong tộc – chỉ được nuôi dưỡng bằng một thực đơn “kiểm soát” gồm truyện cổ tích và những câu chuyện cảnh báo. Cuộc đời cô được viết sẵn như một cuốn sách bị giới hạn câu chữ.
Thế nhưng, cuộc sống không vận hành theo những cái kết “và họ sống hạnh phúc mãi mãi”. Khi Devon sinh con, cô sớm phát hiện đứa trẻ mang trong mình một khát khao kỳ lạ và đen tối – cậu bé không hề thích sách, mà bị ám ảnh bởi một loại “thức ăn” khác: linh hồn con người.
“Những Kẻ Ăn Sách” (The Book Eaters) là tiểu thuyết đầu tay của Sunyi Dean, một tác giả tự kỷ chuyên viết giả tưởng. Sinh ra ở Mỹ, lớn lên tại Hồng Kông và hiện sinh sống tại Yorkshire, Sunyi mang trong mình những lớp trải nghiệm đa văn hóa, điều góp phần định hình giọng văn độc đáo, sắc sảo và đầy chiều sâu trong tác phẩm này. Khi không viết, cô thường dành thời gian đọc sách, chạy bộ, tập yoga hoặc đắm mình trong những dòng nước hoang dã giữa các thung lũng vắng lặng – một lối sống tự do không khác gì thế giới kỳ ảo mà cô kiến tạo trong truyện.
Ngay khi ra mắt, “Những Kẻ Ăn Sách” đã nhận được nhiều lời khen ngợi từ giới phê bình và độc giả quốc tế. James Rollins – tác giả của cuốn The Starless Crown, từng đứng đầu danh sách bán chạy của New York Times – gọi đây là “một tác phẩm sáng tạo, độc đáo, sâu sắc và được kể bằng một giọng văn ấn tượng như chính câu chuyện đó”. Ông nói thêm: “Tôi đọc xong chỉ trong một lần, nhưng sẽ còn suy ngẫm về nó trong một thời gian dài nữa. Một bậc thầy mới của dòng giả tưởng hiện đại – đừng bỏ lỡ nó.”
Tác giả Essa Hansen (cuốn Nophek Gloss) cũng dành lời khen cho cấu trúc hai dòng thời gian song song của tiểu thuyết: “Nó dệt nên một câu chuyện có nhịp độ gay cấn, lột bỏ lớp hào nhoáng của cổ tích và truyền thống để phơi bày những tổn thương bên dưới. Một cái nhìn giàu sắc thái về đạo đức và tình mẫu tử.”
“Những Kẻ Ăn Sách” không đơn thuần là một câu chuyện giả tưởng. Đây là cuộc đối thoại sâu sắc về những gì ta hấp thụ – không chỉ qua ăn uống, mà qua tri thức, ký ức và cả định kiến. Là câu chuyện về tự do lựa chọn, về làm mẹ, về những gì bị kiểm soát và những gì có thể vượt thoát.