Có những cuốn sách không để người ta đọc một lần rồi quên, mà ở lại như một dư chấn – vừa đẹp, vừa đau. “Quả Chuông Ác Mộng” (The Bell Jar) của Sylvia Plath là một cuốn như thế – một tác phẩm mỏng nhưng chất chứa nỗi ám ảnh dài lâu về sự cô đơn, trầm cảm, và cái giá của việc sống thật trong một thế giới đầy áp lực.
Nhân vật chính, Esther Greenwood, là cô gái trẻ xinh đẹp, thông minh, có tương lai rạng rỡ. Nhưng phía sau hình ảnh ấy là một tâm hồn đang dần rạn nứt. Khi thế giới ngoài kia ngày càng rối loạn và những kỳ vọng đè nặng lên vai, Esther bắt đầu đánh mất mối liên hệ với thực tại. Cô rơi vào vùng tối của tâm trí – nơi mọi âm thanh trở nên méo mó, và chiếc “quả chuông ác mộng” dần khép kín, chặn đứng hơi thở của tự do.
Plath viết “Quả Chuông Ác Mộng” như thể đang mổ xẻ chính linh hồn mình. Ngôn ngữ của bà vừa lạnh lùng vừa thiêu đốt, vừa đầy tính quan sát vừa chất chứa sự tuyệt vọng không thể gọi tên. Không có những cảnh bi kịch ồn ào, chỉ là những suy nghĩ nhỏ, những chi tiết tưởng chừng tầm thường – nhưng qua ngòi bút của Plath, chúng trở thành tiếng vọng của một tâm trí đang tan rã.
Điều khiến cuốn sách này đau đớn mà đẹp đẽ, là ở chỗ: dù bị bao vây bởi nỗi trầm cảm, Esther vẫn không ngừng đặt câu hỏi về ý nghĩa sống – như một người đang cố vươn tay ra khỏi nước. “Quả Chuông Ác Mộng” không chỉ là câu chuyện của một người phụ nữ trẻ, mà còn là ẩn dụ cho sự ngột ngạt của mọi tâm hồn đang tìm cách thở trong một xã hội quá chật hẹp để chứa những khác biệt.
Sylvia Plath đã viết bằng chính sinh mệnh của mình. Và vì thế, cuốn sách này – hơn cả một tiểu thuyết – là lời tự thú, là tiếng chuông u ám vang lên giữa đêm, nhưng trong đó, vẫn có một nốt sáng nhỏ nhoi của khát vọng sống.