Bắt đầu từ Lời tựa của Người không yêu thương, đó không chỉ là một đoạn giới thiệu, mà giống như một tấm gương phản chiếu những nỗi niềm sâu kín của con người thời hiện đại. Ở đó, Yên Vũ Lệ Thiên không kể câu chuyện của một nhân vật cụ thể nào, mà nói về “những linh hồn sầu u buồn bã giữa thế gian, sống chân tình để rồi nhận lấy nỗi đắng cay nghiệt ngã.”
1. Cô đơn – Vết xước của tâm hồn
Trong lời tựa, tác giả khắc họa một nỗi cô đơn rất thật:
“Cuộc đời – đối với họ là một vở diễn chỉ toàn độc thoại. Không ai bên cạnh họ, chẳng ai thật lòng muốn nói chuyện cùng họ và đôi lúc họ bị lãng quên!”
Cô đơn ở đây không phải là sự vắng bóng của người khác, mà là cảm giác bị bỏ rơi trong chính thế giới quen thuộc. Người ta vẫn tồn tại giữa xã hội, vẫn cười nói, nhưng dường như tất cả chỉ là lớp mặt nạ để che giấu những trống rỗng bên trong. Yên Vũ Lệ Thiên đã khéo léo đặt ra câu hỏi: “Họ có sai không?” – một câu hỏi vừa như lời biện hộ, vừa là lời chất vấn bản thân. Có phải khi sống khác đi, khi không hòa vào “đám đông” chúng ta sẽ bị coi là lập dị, là người không biết cách sống?
2. Bản ngã – Sự thật khó nắm giữ
Con người trong lời tựa không dám sống với bản ngã của mình, bởi họ sợ những phán xét và định kiến. Họ “thuận theo tất cả để rồi không còn là họ”, chỉ để có được sự đồng thuận từ xung quanh. Điều này chạm đến vấn đề lớn của xã hội hiện đại: Chúng ta đã đánh mất bao nhiêu phần của chính mình để được công nhận?
Bản ngã – cái tôi – là thứ làm nên cá tính và sự khác biệt. Nhưng trong một thế giới ồn ã, nơi người ta dễ dàng bị nhấn chìm bởi những quan niệm về “chuẩn mực”, bản ngã trở nên mong manh, dễ vỡ như “những mảnh vỡ duyên tình” mà tác giả nhắc đến.
3. Cô đơn và yêu thương – Sự hòa trộn nghịch lý
Điều làm nên sức nặng của lời tựa chính là nghịch lý: những người “không yêu thương” thực chất lại khao khát yêu thương hơn bất kỳ ai. Không yêu không phải vì họ lạnh lùng, mà vì tình yêu trong họ quá trong trẻo, quá cao thượng đến mức không thể tầm thường hóa nó. Hình ảnh “những hạt bụi lấp lánh của tình yêu” là minh chứng cho sự tinh tế ấy – những thứ nhỏ bé nhưng chứa đựng ánh sáng và niềm tin.
Yên Vũ Lệ Thiên không tuyệt vọng. Dưới lớp buồn u uẩn, vẫn có sự dịu dàng, một cái ôm thầm lặng dành cho những người cô độc. Câu cuối của lời tựa, “Hy vọng, cuốn sách sẽ cùng bạn trải qua những phút giây trầm mặc và đầy yêu thương”, như một lời vỗ về: dù cô đơn, chúng ta vẫn xứng đáng có yêu thương, dù chỉ là yêu thương dành cho chính mình.
4. Một tiếng gọi trở về với chính mình
Người không yêu thương nhắc ta nhớ rằng: Cô đơn không phải là điều đáng sợ. Đáng sợ nhất là khi chúng ta quên mất bản ngã của mình trong hành trình làm vừa lòng người khác. Lời tựa không chỉ là mở đầu của cuốn sách, mà còn là một thông điệp mạnh mẽ: hãy can đảm sống với cái tôi, hãy chấp nhận những mảnh vỡ và biến chúng thành thứ ánh sáng lấp lánh.