Có những cuốn sách không chỉ kể một câu chuyện, mà khiến ta phải dừng lại, lắng nghe tiếng vọng của chính trái tim mình. “Và Rồi Núi Vọng” của Khaled Hosseini là một tác phẩm như thế — sâu lắng, đau thương mà cũng dịu dàng đến nao lòng.
Câu chuyện bắt đầu ở Afghanistan, mùa thu năm 1952. Hai anh em Abdullah và Pari lớn lên trong một ngôi làng nghèo, nơi cái lạnh và đói khát luôn rình rập. Abdullah thương em đến mức sẵn sàng nhường cả giày dép, thức ăn – vì với cậu, Pari không chỉ là em gái mà còn là một phần của chính mình. Nhưng rồi một chuyến đi đến Kabul đã thay đổi tất cả. Một cuộc chia ly bất ngờ – tưởng chừng chỉ là một quyết định nhỏ của người lớn – lại để lại vết nứt không bao giờ lành trong tâm hồn hai đứa trẻ.
Từ biến cố ấy, “Và Rồi Núi Vọng” mở ra như một bản giao hưởng của những số phận: những con người bị cuốn trôi theo dòng đời, qua biên giới, qua thời gian – từ Kabul đến Paris, từ San Francisco đến đảo Tinos của Hy Lạp. Mỗi nhân vật mang trong mình một nỗi mất mát riêng, nhưng tất cả đều được kết nối bằng sợi dây của tình thương và ký ức.
Hosseini không viết bi kịch bằng nước mắt, mà bằng sự thấu hiểu nhân tình. Ông cho ta thấy, đôi khi tình yêu không phải là nắm giữ, mà là buông tay trong im lặng; rằng trong mỗi cuộc đời, dù chia xa hay tan vỡ, vẫn còn đó một tiếng vọng — vọng về từ những ngọn núi, từ ký ức, từ lòng trắc ẩn sâu thẳm của con người.
Đọc “Và Rồi Núi Vọng” là để nhớ rằng: có những mối ràng buộc vượt qua cả thời gian và không gian, nơi chỉ cần một thoáng gió thổi qua, trái tim ta cũng khẽ rung lên như nghe thấy tiếng gọi của yêu thương chưa bao giờ mất đi.
“Một cuốn sách không chỉ khiến bạn khóc – mà còn khiến bạn nhận ra lòng nhân hậu là điều duy nhất có thể cứu rỗi thế giới này.”