Không có nhiều nghề giống như nghề viết. Bạn không cần đến văn phòng, không phải họp team mỗi sáng, không cần mặc đẹp, cũng chẳng cần nói chuyện với ai nếu không muốn. Nhưng đổi lại, bạn phải quen với sự cô đơn – và phải học cách kiên nhẫn với chính mình.
Nghề của những cuộc đối thoại thầm lặng
Viết không ồn ào. Đó là công việc của những buổi sáng rất sớm, hoặc những đêm khuya ai cũng đã ngủ. Là tiếng gõ phím trong căn phòng chỉ có một mình. Là ánh đèn bàn nhỏ, và một thế giới đang dần hiện lên trong đầu.
Không có deadline rõ ràng. Không có cấp trên đốc thúc. Không ai quan tâm bạn viết xong chưa, có viết tốt không. Bạn chỉ có chính mình – và một trang giấy trắng thách thức.
Đằng sau một bài viết dài ba phút đọc là hàng giờ nghiền ngẫm, sửa câu, xóa dòng, và cả những lần gục đầu vì… không thể viết gì ra được.
Cô đơn – nhưng không lạc lõng
Nghề viết buộc bạn phải quen với sự cô đơn. Nhưng nếu đủ kiên nhẫn để ở lại trong đó, bạn sẽ nhận ra: đó không phải là sự trống rỗng, mà là sự tập trung.
Chỉ khi một mình, ta mới đủ lặng để nghe tiếng nói trong mình lên tiếng.
Khi viết, bạn có thể buồn, giận, sợ, thất vọng – và được phép thể hiện tất cả điều đó mà không bị phán xét. Câu chữ là nơi ta sống thật, là chiếc gương phản chiếu tâm hồn.
Viết không khiến cô đơn biến mất, nhưng biến cô đơn thành thứ gì đó có hình thù – có thể hiểu, có thể ôm lấy, và đi tiếp.
Không ai giỏi viết ngay từ đầu
Viết lách cũng giống như trồng một cái cây. Bạn không thể gieo hạt hôm nay và chờ hoa nở ngay ngày mai. Có những bản nháp không bao giờ được hoàn thành. Có những ý tưởng rất hay, nhưng câu chữ lại phản bội bạn. Có những ngày bạn nghi ngờ chính mình, muốn vứt hết đi và bắt đầu lại.
Và chỉ khi bạn kiên nhẫn đi qua từng giai đoạn đó, bạn mới thấy chữ nghĩa dần dần mượt mà, câu chuyện trở nên sống động hơn, và mình không còn loay hoay như trước.
Thành công của người viết không đến từ cảm hứng, mà từ việc ngồi xuống, mỗi ngày – dù là 15 phút.
Không phải ai cũng đọc, nhưng vẫn phải viết
Bạn có thể viết một bài rất tâm huyết, nhưng không ai đọc. Một tản văn bạn dành cả tuần hoàn thiện, nhưng lượt like chỉ đếm trên đầu ngón tay. Sẽ có lúc bạn muốn buông bút, tự hỏi: Viết để làm gì?
Câu trả lời không phải lúc nào cũng rõ ràng. Nhưng những người tiếp tục viết đều biết: mình không viết để được yêu mến, mà vì không viết thì không chịu nổi.
Viết là nhu cầu sống còn. Như hít thở, như mơ mộng, như hy vọng. Là cách để tồn tại và hiểu mình trong thế giới quá nhiều tiếng ồn.
Tạm kết
Viết lách không phải là nghề dành cho người vội vã. Nó không hứa hẹn hào quang nhanh chóng, cũng không đảm bảo thu nhập ổn định. Nhưng với những ai đủ yêu, đủ dũng cảm, đủ kiên trì, thì viết sẽ là người bạn trung thành nhất, là cánh cửa dẫn đến một đời sống nội tâm phong phú và sâu sắc.
Nếu bạn đang viết – và thấy cô đơn – đừng bỏ cuộc. Vì chính trong những khoảnh khắc tưởng như trống rỗng nhất, bạn đang viết nên điều thật nhất từ trong tim mình.