Trong truyện ngắn “Vô vị luyến ái tình” của tác giả Yên Vũ Lệ Thiên, ta không bắt gặp những tình tiết giật gân hay một câu chuyện tình dữ dội, mà thay vào đó là một lát cắt đầy lặng lẽ, đau đáu, tinh tế về cảm xúc của một người đàn bà đã từng yêu – từng chờ đợi – và rồi chấp nhận buông tay. Đọc truyện, người ta không khỏi nghĩ đến những giấc mộng tình yêu đã từng vụn vỡ trong chính đời sống mình – mơ hồ, mỏi mệt và nhiều tiếc nuối.
Khi tình yêu không đủ để giữ người ở lại
Câu chuyện mở đầu bằng một lời cay đắng: “Rẻ tiền! Hai từ đó để nói về tình cảm giữa tôi và anh.” – câu chữ như một nhát cắt lạnh ngắt, lột tả toàn bộ tâm thế của người phụ nữ trong một mối quan hệ đầy bất công. Cô từng là người yêu, từng là chốn bình yên của anh trong những tháng ngày chưa có danh vọng. Nhưng rồi, khi sự nghiệp đến, anh chọn rời đi.
Tác giả không kể nhiều, không giải thích dài dòng, mà chỉ khẽ gợi lên vài chi tiết rất đời: một cuộc gặp gỡ lỡ dở, một bữa ăn không trọn vẹn, một cái ôm đã không còn nghĩa lý – cũng đủ để người đọc cảm nhận được hết nỗi tủi hờn của nhân vật nữ chính.
Phụ nữ – yêu hết lòng nhưng cũng biết dừng đúng lúc
Điều khiến nhân vật “tôi” trong “Vô vị luyến ái tình” chạm tới trái tim người đọc, là bởi cô không phải người yếu đuối hay chỉ biết than thân. Cô yêu thật lòng, giữ thật lâu, nhưng khi đã thấm đủ sự lạnh lùng từ người từng yêu thương mình, cô chọn buông.
Tác giả Yên Vũ Lệ Thiên cho nhân vật của mình một sự kiêu hãnh thầm lặng – không khóc lóc, không đổ lỗi, chỉ là một người đàn bà đã từng hy vọng rất nhiều, giờ chấp nhận bước qua mùa đông một mình, trong lòng chỉ còn lại một nỗi buồn nhè nhẹ như khói sương.
Cuộc gặp cuối – khi mọi thứ đã nguội lạnh
Gặp lại người cũ trong một hoàn cảnh chẳng ngờ, cô nhận ra người đàn ông từng là cả bầu trời của mình nay đã có một “người phụ nữ hợp vai” hơn – môn đăng hộ đối, êm đềm, không phiền phức. Anh bình thản, thậm chí có phần lạnh lùng. Còn cô – vẫn nhẹ nhàng, vẫn lặng lẽ, nhưng đã thôi hy vọng.
Cuối truyện, câu hỏi buột miệng của nhân vật chính: “Không biết, trong mỗi căn nhà ấy, mỗi số phận ấy, liệu có được bình yên?” – như một lời tự vấn, một nỗi thở dài gửi đến tất cả những ai từng đánh mất điều gì đó trong tình yêu. Không oán trách, không trách móc – chỉ là một nỗi tiếc nuối đã nguội lạnh.
Lời kết
“Vô vị luyến ái tình” là một truyện ngắn buồn, nhưng không bi lụy; nhẹ nhàng, nhưng đủ sức gợi lên biết bao tầng cảm xúc trong lòng người đọc. Tác giả Yên Vũ Lệ Thiên đã kể một câu chuyện không mới – về yêu, về mất, về những lựa chọn lỡ dở – nhưng lại đầy sức nặng, bởi nó chạm đúng vào những nỗi niềm thầm lặng mà ai cũng từng mang theo trong đời.
Đôi khi, điều khiến một tình yêu trở nên “vô vị” không phải vì nó chưa từng là thật, mà là vì người ta đã ngừng cố gắng giữ nó lại từ lâu rồi.