« Rồi đến lúc tuổi xuân sẽ đi qua giống như những cơn mưa rơi rồi chợt tạnh. Ta bất giác nhận ra, nỗi nhớ nhung vẫn còn đó…. Ta đã quay lưng bỏ lại tất cả, em và hồi ức. Liệu em sẽ tha thứ cho sự khờ dại của người yêu em nhưng đã bỏ em mà quay đi… »
Bất giác đọc những ca từ đó, nước mắt cô lăn dài, trái tim… cảm giác u hoài, uất ức lại thổn thức « Thà rằng có thể quên đi… »
(Trích Nhật ký mùa mưa – Yên Vũ Lệ Thiên)