Tiểu thuyết “Tạm biệt thanh xuân” (Yên Vũ Lệ Thiên) – Chuyện tình yêu của nàng tiểu thư đô thị mơ mộng

 

Tạm Biệt Thanh Xuân là tiểu thuyết của tác giả Yên Vũ Lệ Thiên. Tác phẩm nhẹ nhàng về câu chuyện tình yêu của cô gái đô thị nhiều mơ mộng.

Hân Hân yêu cái đẹp, sự phóng khoáng, vừa có chút nghiêm túc vừa có nét tinh quái, hồn nhiên. Khi bắt gặp tình yêu, nhưng cuộc tình ấy lại gặp nhiều trắc trở, cô gái ngây thơ bất chợt hoang mang.

Nhật Tuấn luôn trốn chạy trước sự rung động của trái tim mình. Anh vừa chín chắn, vừa lạnh lùng, nhưng đáng tiếc anh lại mang trong lòng gánh nặng về gia đình không hạnh phúc, sự bi thương…

Người ta nói, thời gian và khoảng cách có thể làm vơi đi tình cảm nồng nhiệt. Nhưng ngọn lửa tình yêu chưa sáng đã bị dập tắt ấy lại một lần nữa được thắp lên khi họ gặp lại nhau.

 

Câu chuyện còn gửi gắm nhiều câu chuyện tình bạn, tình yêu, tình thân… câu chuyện phấn đấu vì lý tưởng cuộc sống, những áp lực hôn nhân, gia đình… những bế tắc, những lo toan trong cuộc sống thường nhật….

Trong guồng quay bất tận của cuộc sống thời đại, các vấn đề tình yêu, hạnh phúc, gia đình… được đề cập đến ở nhiều khía cạnh. Khi con người luôn có khát vọng kiếm tìm bản ngã, muốn sống với chính con người thật của mình chứ không phải những thói quen hùa theo đám đông che đậy những suy nghĩ của chính mình, có thể vì bất đắc dĩ, vì yếu đuối, vì sợ hãi… “Tạm biệt thanh xuân” đã đem đến một góc nhìn sinh động về bức tranh xã hội, gia đình, với nhiều tình tiết rất chân thực nhưng cũng thấm đẫm yếu tố lãng mạn từ góc nhìn của cô nàng tiểu thư nơi phố thị.

 

Từ một cô gái gai góc, kiêu kỳ, cố chấp để kiếm tìm tình yêu, hạnh phúc… đến một người phụ nữ trưởng thành, biết bao dung, dịu dàng đủ để làm ấm lại trái tim cô độc, lạnh lùng của anh chàng lãnh đạm chịu nhiều thương tổn. Tình yêu và sự chân thành, không bị che lấp bởi toan tính, không bị ràng buộc xã hội, không gian, thời gian… đã giúp câu chuyện đi đến hồi kết ngọt ngào.

 Ai cũng có tuổi thanh xuân, ai cũng từng phải lựa chọn, ai cũng từng đánh mất… nhưng dù bao nhiêu thời gian, sóng gió, nếu trong tim còn yêu thương, thì vẫn còn có thể bên nhau!

 

 

Cuốn  sách nhẹ nhàng, dung dị về tuổi thanh xuân dành cho những ai “trái tim còn mãi yêu thương”

Từ khi gặp gỡ tưởng chừng là oan gia, đến những đồng điệu về tinh thần… để rồi xúc cảm tình yêu bắt đầu khiến trái tim rung động, những phút giây thăng hoa lại bắt đầu.

Câu chuyện tình vừa trầm lắng lại lắm những bão giông, không ồn ào không hoa mĩ, chỉ riêng họ hiểu, chỉ mình họ đau thương… và rồi tưởng chừng tình yêu ấy sẽ bị rào cản cuộc sống bủa vây, giống như hạt giống úa tàn vì bão tố. Thế nhưng, cũng có khi tình yêu dậy sóng, khát vọng trào dâng… chỉ qua vài câu từ rất thật, rất đời:

“”Em là của tôi”. Hơi thở của anh đầy mùi rượu nồng. Thế rồi, anh thiếp đi, cô ngồi đó, đầu anh gục xuống chân cô ngủ một cách ngon lành. Hân Hân thở dài «Vậy đấy, phép thử của cô lại thành ra thế này đây». Cơn gió hiu hiu thổi, khẽ động bức rèm, anh ngủ thật ngon, cô mân mê sợi tóc còn vương trên trán anh. Đúng, anh đã nói «em là của anh ? Thế nhưng, anh có phải là của em không?”

 

Trích những dòng tự vấn của nhân vật:

–           Anh không phải là người bản lĩnh để chấp nhận thử thách của tình yêu. Em lại là cô gái bất chấp để kiếm tìm hạnh phúc. Chúng ta đến bên nhau, nhưng rồi, chúng ta lại xa nhau, vì mỗi người đều không vượt qua được bức tường ngăn cách. Đối với em, đó là bức tường của lòng kiêu hãnh, sự tự tôn. Còn với anh đó lại là dũng khí để đối diện với tình yêu thương, can đảm xây dựng một mái ấm.

–           Anh bảo rằng, em hãy tin anh, nhưng những điều anh làm,  những gì em nhìn thấy, anh nói phải làm sao để em có thể tin anh ?

–           Anh là chàng hoàng tử đáng thương, còn em là nàng tiểu thư kiêu hãnh? Chúng ta có thể nào đến được với nhau?

–           Trong cuộc sống có những lúc thực sự muốn khóc nhưng rồi lại tự gượng cười. Cứ như thế, cứ cố rồi lại cố, đợi đến lúc có thể khóc mà không nghĩ tới lòng kiêu hãnh, tự tôn của mình, nước mắt ấy đã khô, lòng cũng tĩnh lặng, muốn khóc cũng khó như khi kìm nén vậy?

–           Tình yêu khi nhấp đầu môi thì ngọt, càng uống càng đắng, đắng đến khi quên cả cái đắng để rồi lại tìm lại được dư vị ngọt ngào? Ý anh là như vậy chăng?

–           Nhiều lúc, cô chỉ mong rằng, khi cô gặp chuyện buồn, anh có thể đứng đó, trước mắt cô, mỉm cười và giang đôi tay mình ôm lấy cô. Nhưng cô biết, tất cả những điều nhỏ nhoi ấy mãi mãi chỉ có trong giấc mơ mà thôi. Và giống như, giấc mơ ấy sẽ dần qua tựa như mỗi chúng ta cứ dần lớn lên, dần trưởng thành, không thể sống mãi trong mộng tưởng.